Tìm kiếm Blog này

Thứ Ba, 31 tháng 1, 2012

ĐÓN NHẬN CHÂN LÝ

Một hôm, vua Đa-vít bảo ông Giô-áp, tướng chỉ huy quân lực, đang ở với vua: "Hãy rảo khắp các chi tộc Ít-ra-en, từ Đan tới Bơ-e Se-va, và điều tra nhân khẩu để ta biết dân số."
Vua Đa-vít thưa cùng Đức Chúa : "Con đã phạm tội nặng khi làm như thế. Giờ đây, lạy Đức Chúa, xin bỏ qua lỗi lầm của tôi tớ Ngài, vì con đã hành động rất ngu xuẩn."
Vua Đa-vít nói với ông Gát: "Tôi lâm vào cảnh rất ngặt nghèo. Thà chúng ta sa vào tay Đức Chúa còn hơn, vì lòng thương của Người bao la, nhưng ước chi tôi đừng sa vào tay người phàm! "
Vua Đa-vít thưa với Đức Chúa, khi thấy thiên sứ có nhiệm vụ đánh phạt dân, ông nói: "Ngài coi, chính con đã phạm tội, chính con có lỗi; nhưng đàn chiên đó đã làm gì? Xin tay Ngài cứ đè trên con và nhà cha con! "

TIN MỪNG : 
Hôm ấy, Đức Giê-su trở về quê quán của Người, có các môn đệ đi theo. Đến ngày sa-bát, Người bắt đầu giảng dạy trong hội đường. Nhiều người nghe rất đỗi ngạc nhiên. Họ nói: "Bởi đâu ông ta được như thế? Ông ta được khôn ngoan như vậy, nghĩa là làm sao? Ông ta làm được những phép lạ như thế, nghĩa là gì? Ông ta không phải là bác thợ, con bà Ma-ri-a, và anh em của các ông Gia-cô-bê, Giô-xết, Giu-đa và Si-môn sao? Chị em của ông không phải là bà con lối xóm với chúng ta sao? " Và họ vấp ngã vì Người. Đức Giê-su bảo họ: "Ngôn sứ có bị rẻ rúng, thì cũng chỉ là ở chính quê hương mình, hay giữa đám bà con thân thuộc, và trong gia đình mình mà thôi." Người đã không thể làm được phép lạ nào tại đó; Người chỉ đặt tay trên một vài bệnh nhân và chữa lành họ. Người lấy làm lạ vì họ không tin. (Mc 6,1-6)
Ai biết đón nhận chân lý từ Thiên Chúa qua Đức Giêsu Kitô là Thầy, để hoán cải đời sống nên chứng nhân cho Chúa. Đó là điều Đức Giêsu muốn.

           Thực vậy, trong Tin Mừng Mc 6,1-5 ghi nhận: Đức Giêsu về quê Nadareth giảng, dân không muốn nghe, lại muốn xô Ngài xuống vực thẳm !(x Lc 4,28-29). Vậy mà Ngài vẫn thương dân: chữa lành đủ thứ bệnh tật, trừ quỷ xuất khỏi nhiều người, thế mà ông Tin Mừng Marcô ghi nhận : “Người đã không thể làm được phép lạ nào tại đó; Người chỉ đặt tay trên một vài bệnh nhân và chữa lành họ!” (Mc 6, 5). Dù Đức Giêsu  có chữa lành các bệnh nhân, Ngài vẫn chưa coi đó là phép lạ. Vì dân không đạt hai mục đích việc Đức Giêsu chữa lành bệnh cho họ:

Mục đích thứ nhất : Để cho dân nhận ra Ngài là Đấng Cứu Độ mà tôn thờ, đúng như lời ngôn sứ Is 53,4 đã báo trước : “Đấng Cứu Độ mang lấy bệnh tật của chúng ta. Mà ai nhận biết Đức Giêsu là Đấng Cứu Độ (người Do Thái gọi là Đấng Mêsia), Đấng được Chúa Cha sai vào trần gian, thì người đó được sống đời đời, như lời Đức Giêsu  nói : “Sự sống đời đời nhận biết Chúa Cha, Thiên Chúa duy nhất và chân thật, và Đấng Cha sai đến, là Đức Giêsu Kitô!”(Ga 17,3). Thánh Gioan nói : “Ai đã tin Đức Giêsu Kitô là Con Thiên Chúa, thì họ thắng được thế gian”                         (1Ga 5,5).

Mục đích thứ hai : Để họ hoán cải đời sống nên chứng nhân cho Chúa. Đặc biệt nhất là gương hoán cải của ông Phaolô, Ông nhận ra tội mình, biết sám hối bằng việc ngoan ngoãn đi học giáo lý nơi môn đệ của Đức Giêsu, những người bị mang tiếng là vô học thức (x Cv 4,13). Ông được lãnh Bí tích Thánh Tẩy, Chúa đã chữa lành mắt ông khỏi mù, và từ đó ông trở nên chứng nhân xuất sắc cho Chúa Giêsu Phục Sinh (x 2Cr 11,5), nhất là nơi dân ngoại! (x Gl 1,16) Đó mới thực là phép lạ Chúa muốn làm cho hết mọi người đang lao mình vào con đường lầm lạc về Đức Tin.

Ai không đạt hai mục đích trên, thì dù cho họ tin vào Đức Giêsu, vì đã chứng kiến những việc lạ lùng Ngài làm, thì Đức Giêsu vẫn không tín nhiệm họ ! (x Ga 2,23-24).

Ngày nay, có phong trào đặt tay xin ơn Chúa Thánh Thần nói tiếng lạ, chữa lành bệnh, nhiều người cho đó là đặc sủng Thiên Chúa ban. Nhưng ta hãy coi chừng ! Đành rằng chính Đức Giê-su đã chữa lành nhiều bệnh nhân, và Ngài còn ban quyền cho các môn đệ, cũng làm được như Ngài. Ta biết việc chữa lành bệnh bản chất nó là tốt, nhưng Chúa dùng nó để làm dấu chỉ ơn cứu linh hồn người ta thoát tội, thóat satan, thoát tử thần, để những ai được Ngài chữa lành về thân xác, họ phải thăng tiến về đời sống đức tin, cụ thể nhất họ phải ham mê nghe Lời Chúa và năng dự tiệc Thánh Thể, hầu đời sống được hoán cải, trở nên thánh thiện hơn, đó là mục đích Chúa làm phép lạ  chữa lành bệnh tật người ta.

Người có Đức Tin sâu xa và lòng mến nồng nhiệt, ký thác đời mình cho Thiên Chúa, thì phải bắt chước ông Gióp, lúc Chúa cho phép quỷ cướp hết tài sản của ông, quỷ cơn gió mạnh giật sập căn nhà làm mười đứa con ông tử vong, thế mà ông không oán trách “Chúa không thương”, ông chỉ biết ngửa mặt lên trời thưa : “Chúa đã ban cho, Người lại lấy đi, con xin tạ ơn Chúa” (G 1,21).

Tâm lý người đời ai cũng cho là chân lý phát xuất từ những người : Có chức quyền cao chức cả, nhiều bằng cấp, giàu của cải. Thế thì dưới cái nhìn của người đồng hương về Đức Giêsu, Ngài không có quyền chức nào trong xã hội cũng như trong tôn giáo. Nếu Đức Giêsu là Hoàng đế, hay ít ra là một vị trong hàng đầu mục Do Thái, thì chắc chắn họ sẽ hăm hở đón nhận Lời Ngài, nhưng người ta chỉ thấy Ngài là con bác thợ mộc Giuse (x Lc 4,22 ; Mc 6,3 : Tin Mừng) làm trong xưởng mộc tại gia, do đó họ khinh dể Lời Ngài giảng dạy, đúng với nhận định của Ngài : “Ngôn sứ có bị rẻ rúng, thì cũng chỉ là ở chính quê hương mình, hay giữa đám bà con thân thuộc, và trong gia đình mình mà thôi” (Mc 6,4 : Tin Mừng).

Để minh chứng đừng ai cậy dựa vào thế lực thế gian mà phải trông cậy vào sức mạnh biết đón nhận chân lý và đem ra thực hành mà Hội Thánh nhắc đến truyện vua Đavid trong Thánh Lễ hôm nay, có ý minh chứng rằng : Ai dựa vào thế lực trần gian là một trọng tội, gây tai họa khôn lường cho những người xung quanh. Thực vậy, vua Đavid ra lệnh kiểm tra dân số để biết lực lượng của mình hùng mạnh thế nào ! Đó là ông đã cậy dựa vào thế lực người đời, chứ không cậy vào bàn tay Thiên Chúa phù trợ, ông đã không tin Lời Kinh Thánh nói : “Không phải nhờ gươm,nhờ giáo mà Chúa ban chiến thắng, bởi lẽ chiến đấu là việc của Thiên Chúa” (1Sm 17,47). Bởi đó, tai họa đã xãy đến, nhưng Chúa vẫn thương và cho ông chọn một trong ba tai họa :

Bảy năm đói kém trong vương quốc của Đavid ?
Ba tháng phải chạy trốn kẻ thù ?
Ba ngày bị ôn dịch ?

Lúc đó, vua Đavid mới bừng tỉnh biết rằng Thiên Chúa vẫn thương và phù hộ ông, bởi vì tai họa từ nhiều dần dần rút xuống. Đavid rất khiêm tốn và khôn ngoan nên ông thưa với Chúa : “Con đã lâm cảnh rất ngặt nghèo. Thà chúng ta sa vào tay Thiên Chúa còn hơn, vì lòng thương của Ngài bao la, nhưng ước chi con đừng sa vào tay người phàm”. Quả thực, khi thần của Chúa giáng ôn dịch xuống Israel mới bắt đầu từ sáng và đang lan ra giết hại bảy mươi ngàn người, Thiên Chúa đã thấy đau lòng, Ngài nói với thần tru diệt : “Đủ rồi, bây giờ rút tay lại”  (2 Sm 24,2-17 : Bài đọc năm chẵn).

Vậy những ai mù quáng, tự mãn, tự tôn, dựa vào thế lực trần thế mà không cậy vào những ơn Đức Giêsu đã ban qua dấu chỉ những phép lạ Ngài làm tại quê hương cho người bệnh tật được lành mạnh, thì chắc chắn tai họa cũng sẽ ập đến, trừ khi họ biết sám hối như vua Đavid : “Chính con đã phạm tội, chính con có lỗi ; nhưng đàn chiên đó đã làm gì, xin tay Ngài cứ đè trên con và nhà cha con” (2 Sm 24,17 : Bài đọc năm chẵn). Có như thế họ mới cảm nghiệm được lòng Chúa xót thương, ngăn cản tai họa đến và còn ban ơn dồi dào hơn lòng mọi người mong ước, như lời kinh đọc : “Hạnh phúc thay, kẻ lỗi lầm mà được tha thứ, người có tội mà được khoan dung. Hạnh phúc thay, người Chúa không hạch tội,và lòng trí chẳng chút gian tà. Lạy Chúa, xin tha thứ tội vạ cho con” (Tv 32/31,1-2.5 : ĐC năm chẵn).

THUỘC LÒNG

           Chân lý chỉ phát xuất từ Cha trên trời thể hiện qua lời giảng dạy của Thầy Giêsu mà thôi ! (x Mt 23,1-12).

Sưu tầm

Linh mục GIUSE ĐINH QUANG THỊNH

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét