Tìm kiếm Blog này

Thứ Ba, 31 tháng 1, 2012

ĐÓN NHẬN CHÂN LÝ

Một hôm, vua Đa-vít bảo ông Giô-áp, tướng chỉ huy quân lực, đang ở với vua: "Hãy rảo khắp các chi tộc Ít-ra-en, từ Đan tới Bơ-e Se-va, và điều tra nhân khẩu để ta biết dân số."
Vua Đa-vít thưa cùng Đức Chúa : "Con đã phạm tội nặng khi làm như thế. Giờ đây, lạy Đức Chúa, xin bỏ qua lỗi lầm của tôi tớ Ngài, vì con đã hành động rất ngu xuẩn."
Vua Đa-vít nói với ông Gát: "Tôi lâm vào cảnh rất ngặt nghèo. Thà chúng ta sa vào tay Đức Chúa còn hơn, vì lòng thương của Người bao la, nhưng ước chi tôi đừng sa vào tay người phàm! "
Vua Đa-vít thưa với Đức Chúa, khi thấy thiên sứ có nhiệm vụ đánh phạt dân, ông nói: "Ngài coi, chính con đã phạm tội, chính con có lỗi; nhưng đàn chiên đó đã làm gì? Xin tay Ngài cứ đè trên con và nhà cha con! "

TIN MỪNG : 
Hôm ấy, Đức Giê-su trở về quê quán của Người, có các môn đệ đi theo. Đến ngày sa-bát, Người bắt đầu giảng dạy trong hội đường. Nhiều người nghe rất đỗi ngạc nhiên. Họ nói: "Bởi đâu ông ta được như thế? Ông ta được khôn ngoan như vậy, nghĩa là làm sao? Ông ta làm được những phép lạ như thế, nghĩa là gì? Ông ta không phải là bác thợ, con bà Ma-ri-a, và anh em của các ông Gia-cô-bê, Giô-xết, Giu-đa và Si-môn sao? Chị em của ông không phải là bà con lối xóm với chúng ta sao? " Và họ vấp ngã vì Người. Đức Giê-su bảo họ: "Ngôn sứ có bị rẻ rúng, thì cũng chỉ là ở chính quê hương mình, hay giữa đám bà con thân thuộc, và trong gia đình mình mà thôi." Người đã không thể làm được phép lạ nào tại đó; Người chỉ đặt tay trên một vài bệnh nhân và chữa lành họ. Người lấy làm lạ vì họ không tin. (Mc 6,1-6)
Ai biết đón nhận chân lý từ Thiên Chúa qua Đức Giêsu Kitô là Thầy, để hoán cải đời sống nên chứng nhân cho Chúa. Đó là điều Đức Giêsu muốn.

           Thực vậy, trong Tin Mừng Mc 6,1-5 ghi nhận: Đức Giêsu về quê Nadareth giảng, dân không muốn nghe, lại muốn xô Ngài xuống vực thẳm !(x Lc 4,28-29). Vậy mà Ngài vẫn thương dân: chữa lành đủ thứ bệnh tật, trừ quỷ xuất khỏi nhiều người, thế mà ông Tin Mừng Marcô ghi nhận : “Người đã không thể làm được phép lạ nào tại đó; Người chỉ đặt tay trên một vài bệnh nhân và chữa lành họ!” (Mc 6, 5). Dù Đức Giêsu  có chữa lành các bệnh nhân, Ngài vẫn chưa coi đó là phép lạ. Vì dân không đạt hai mục đích việc Đức Giêsu chữa lành bệnh cho họ:

Mục đích thứ nhất : Để cho dân nhận ra Ngài là Đấng Cứu Độ mà tôn thờ, đúng như lời ngôn sứ Is 53,4 đã báo trước : “Đấng Cứu Độ mang lấy bệnh tật của chúng ta. Mà ai nhận biết Đức Giêsu là Đấng Cứu Độ (người Do Thái gọi là Đấng Mêsia), Đấng được Chúa Cha sai vào trần gian, thì người đó được sống đời đời, như lời Đức Giêsu  nói : “Sự sống đời đời nhận biết Chúa Cha, Thiên Chúa duy nhất và chân thật, và Đấng Cha sai đến, là Đức Giêsu Kitô!”(Ga 17,3). Thánh Gioan nói : “Ai đã tin Đức Giêsu Kitô là Con Thiên Chúa, thì họ thắng được thế gian”                         (1Ga 5,5).

Mục đích thứ hai : Để họ hoán cải đời sống nên chứng nhân cho Chúa. Đặc biệt nhất là gương hoán cải của ông Phaolô, Ông nhận ra tội mình, biết sám hối bằng việc ngoan ngoãn đi học giáo lý nơi môn đệ của Đức Giêsu, những người bị mang tiếng là vô học thức (x Cv 4,13). Ông được lãnh Bí tích Thánh Tẩy, Chúa đã chữa lành mắt ông khỏi mù, và từ đó ông trở nên chứng nhân xuất sắc cho Chúa Giêsu Phục Sinh (x 2Cr 11,5), nhất là nơi dân ngoại! (x Gl 1,16) Đó mới thực là phép lạ Chúa muốn làm cho hết mọi người đang lao mình vào con đường lầm lạc về Đức Tin.

Ai không đạt hai mục đích trên, thì dù cho họ tin vào Đức Giêsu, vì đã chứng kiến những việc lạ lùng Ngài làm, thì Đức Giêsu vẫn không tín nhiệm họ ! (x Ga 2,23-24).

Ngày nay, có phong trào đặt tay xin ơn Chúa Thánh Thần nói tiếng lạ, chữa lành bệnh, nhiều người cho đó là đặc sủng Thiên Chúa ban. Nhưng ta hãy coi chừng ! Đành rằng chính Đức Giê-su đã chữa lành nhiều bệnh nhân, và Ngài còn ban quyền cho các môn đệ, cũng làm được như Ngài. Ta biết việc chữa lành bệnh bản chất nó là tốt, nhưng Chúa dùng nó để làm dấu chỉ ơn cứu linh hồn người ta thoát tội, thóat satan, thoát tử thần, để những ai được Ngài chữa lành về thân xác, họ phải thăng tiến về đời sống đức tin, cụ thể nhất họ phải ham mê nghe Lời Chúa và năng dự tiệc Thánh Thể, hầu đời sống được hoán cải, trở nên thánh thiện hơn, đó là mục đích Chúa làm phép lạ  chữa lành bệnh tật người ta.

Người có Đức Tin sâu xa và lòng mến nồng nhiệt, ký thác đời mình cho Thiên Chúa, thì phải bắt chước ông Gióp, lúc Chúa cho phép quỷ cướp hết tài sản của ông, quỷ cơn gió mạnh giật sập căn nhà làm mười đứa con ông tử vong, thế mà ông không oán trách “Chúa không thương”, ông chỉ biết ngửa mặt lên trời thưa : “Chúa đã ban cho, Người lại lấy đi, con xin tạ ơn Chúa” (G 1,21).

Tâm lý người đời ai cũng cho là chân lý phát xuất từ những người : Có chức quyền cao chức cả, nhiều bằng cấp, giàu của cải. Thế thì dưới cái nhìn của người đồng hương về Đức Giêsu, Ngài không có quyền chức nào trong xã hội cũng như trong tôn giáo. Nếu Đức Giêsu là Hoàng đế, hay ít ra là một vị trong hàng đầu mục Do Thái, thì chắc chắn họ sẽ hăm hở đón nhận Lời Ngài, nhưng người ta chỉ thấy Ngài là con bác thợ mộc Giuse (x Lc 4,22 ; Mc 6,3 : Tin Mừng) làm trong xưởng mộc tại gia, do đó họ khinh dể Lời Ngài giảng dạy, đúng với nhận định của Ngài : “Ngôn sứ có bị rẻ rúng, thì cũng chỉ là ở chính quê hương mình, hay giữa đám bà con thân thuộc, và trong gia đình mình mà thôi” (Mc 6,4 : Tin Mừng).

Để minh chứng đừng ai cậy dựa vào thế lực thế gian mà phải trông cậy vào sức mạnh biết đón nhận chân lý và đem ra thực hành mà Hội Thánh nhắc đến truyện vua Đavid trong Thánh Lễ hôm nay, có ý minh chứng rằng : Ai dựa vào thế lực trần gian là một trọng tội, gây tai họa khôn lường cho những người xung quanh. Thực vậy, vua Đavid ra lệnh kiểm tra dân số để biết lực lượng của mình hùng mạnh thế nào ! Đó là ông đã cậy dựa vào thế lực người đời, chứ không cậy vào bàn tay Thiên Chúa phù trợ, ông đã không tin Lời Kinh Thánh nói : “Không phải nhờ gươm,nhờ giáo mà Chúa ban chiến thắng, bởi lẽ chiến đấu là việc của Thiên Chúa” (1Sm 17,47). Bởi đó, tai họa đã xãy đến, nhưng Chúa vẫn thương và cho ông chọn một trong ba tai họa :

Bảy năm đói kém trong vương quốc của Đavid ?
Ba tháng phải chạy trốn kẻ thù ?
Ba ngày bị ôn dịch ?

Lúc đó, vua Đavid mới bừng tỉnh biết rằng Thiên Chúa vẫn thương và phù hộ ông, bởi vì tai họa từ nhiều dần dần rút xuống. Đavid rất khiêm tốn và khôn ngoan nên ông thưa với Chúa : “Con đã lâm cảnh rất ngặt nghèo. Thà chúng ta sa vào tay Thiên Chúa còn hơn, vì lòng thương của Ngài bao la, nhưng ước chi con đừng sa vào tay người phàm”. Quả thực, khi thần của Chúa giáng ôn dịch xuống Israel mới bắt đầu từ sáng và đang lan ra giết hại bảy mươi ngàn người, Thiên Chúa đã thấy đau lòng, Ngài nói với thần tru diệt : “Đủ rồi, bây giờ rút tay lại”  (2 Sm 24,2-17 : Bài đọc năm chẵn).

Vậy những ai mù quáng, tự mãn, tự tôn, dựa vào thế lực trần thế mà không cậy vào những ơn Đức Giêsu đã ban qua dấu chỉ những phép lạ Ngài làm tại quê hương cho người bệnh tật được lành mạnh, thì chắc chắn tai họa cũng sẽ ập đến, trừ khi họ biết sám hối như vua Đavid : “Chính con đã phạm tội, chính con có lỗi ; nhưng đàn chiên đó đã làm gì, xin tay Ngài cứ đè trên con và nhà cha con” (2 Sm 24,17 : Bài đọc năm chẵn). Có như thế họ mới cảm nghiệm được lòng Chúa xót thương, ngăn cản tai họa đến và còn ban ơn dồi dào hơn lòng mọi người mong ước, như lời kinh đọc : “Hạnh phúc thay, kẻ lỗi lầm mà được tha thứ, người có tội mà được khoan dung. Hạnh phúc thay, người Chúa không hạch tội,và lòng trí chẳng chút gian tà. Lạy Chúa, xin tha thứ tội vạ cho con” (Tv 32/31,1-2.5 : ĐC năm chẵn).

THUỘC LÒNG

           Chân lý chỉ phát xuất từ Cha trên trời thể hiện qua lời giảng dạy của Thầy Giêsu mà thôi ! (x Mt 23,1-12).

Sưu tầm

Linh mục GIUSE ĐINH QUANG THỊNH

Thứ Hai, 30 tháng 1, 2012

Chỉ Cần Tin Thôi

Đức Giê-su xuống thuyền, lại trở sang bờ bên kia. Một đám rất đông tụ lại quanh Người. Lúc đó, Người đang ở trên bờ Biển Hồ. Có một ông trưởng hội đường tên là Gia-ia đi tới. Vừa thấy Đức Giê-su, ông ta sụp xuống dưới chân Người, và khẩn khoản nài xin: "Con bé nhà tôi gần chết rồi. Xin Ngài đến đặt tay lên cháu, để nó được cứu thoát và được sống." Người liền ra đi với ông. Một đám rất đông đi theo và chen lấn Người.

Có một bà kia bị băng huyết đã mười hai năm, bao phen khổ sở vì chạy thầy chạy thuốc đã nhiều đến tán gia bại sản, mà vẫn tiền mất tật mang, lại còn thêm nặng là khác. Được nghe đồn về Đức Giê-su, bà lách qua đám đông, tiến đến phía sau Người, và sờ vào áo của Người. Vì bà tự nhủ: "Tôi mà sờ được vào áo Người thôi, là sẽ được cứu." Tức khắc, máu cầm lại, và bà cảm thấy trong mình đã được khỏi bệnh. Ngay lúc đó, Đức Giê-su thấy có một năng lực tự nơi mình phát ra, Người liền quay lại giữa đám đông mà hỏi: "Ai đã sờ vào áo tôi? " Các môn đệ thưa: "Thầy coi, đám đông chen lấn Thầy như thế mà Thầy còn hỏi: ÀAi đã sờ vào tôi? " Đức Giê-su ngó quanh để nhìn người phụ nữ đã làm điều đó. Bà này sợ phát run lên, vì biết cái gì đã xảy đến cho mình. Bà đến phủ phục trước mặt Người, và nói hết sự thật với Người. Người nói với bà ta: "Này con, lòng tin của con đã cứu chữa con. Con hãy về bình an và khỏi hẳn bệnh."

Đức Giê-su còn đang nói, thì có mấy người từ nhà ông trưởng hội đường đến bảo: "Con gái ông chết rồi, làm phiền Thầy chi nữa? " Nhưng Đức Giê-su nghe được câu nói đó, liền bảo ông trưởng hội đường: "Ông đừng sợ, chỉ cần tin thôi." Rồi Người không cho ai đi theo mình, trừ ông Phê-rô, ông Gia-cô-bê và em ông này là ông Gio-an.
Các ngài đến nhà ông trưởng hội đường. Đức Giê-su thấy người ta khóc lóc, kêu la ầm ĩ. Người bước vào nhà và bảo họ: "Sao lại náo động và khóc lóc như vậy? Đứa bé có chết đâu, nó ngủ đấy! " Họ chế nhạo Người. Nhưng Người bắt họ ra ngoài hết, rồi dẫn cha mẹ đứa trẻ và những kẻ cùng đi với Người, vào nơi nó đang nằm. Người cầm lấy tay nó và nói: "Ta-li-tha kum", nghĩa là: "Này bé, Thầy truyền cho con: trỗi dậy đi! " Lập tức con bé đứng dậy và đi lại được, vì nó đã mười hai tuổi. Và lập tức, người ta kinh ngạc sững sờ. Đức Giê-su nghiêm cấm họ không được để một ai biết việc ấy, và bảo họ cho con bé ăn.  (Mc 5,21- 43)

Vậy những ai đang tuyệt vọng về cuộc sống, liệu có vượt mọi rào cản bởi công ăn việc làm, hoặc vượt mọi tận hưởng thú vui trên đời như Adam Evà – chỉ còn một trái cấm cũng đòi ăn !? – để bắt chước Đức Tin sống động của người phụ nữ mất máu, cũng như của ông Giairô, trưởng hội đường, mà mau mắn đến Nhà Chúa đón nhận Lời hằng sống, và được Chúa Giêsu ôm lấy khi rước Lễ, vì chỉ có thế mới được sống hạnh phúc sung mãn đời đời, nhờ Đức Giêsu đã vâng phục Chúa Cha, hiến mạng sống cứu loài người thuộc dòng giống Adam, Eva phản bội Thiên Chúa. Tình thương của Chúa Giêsu dành cho loài người tuyệt vời như thế, quả thật trổi vượt xa tình thương của vua Đavid dành cho Absalon, đứa con bất hiếu, lộng quyền, đòi lấy mạng cha để tiếm ngôi vua. Absalon sống thất đức như thế, nên không được ai thương xót, cụ thể khi Absalon đang cưỡi con la phóng qua lùm cây, thì  búi tóc của hắn đã quấn vào cành cây treo hắn lủng lẳng giữa trời, còn con  la thì chạy mất ! Tướng Giôáp chỉ huy quân đội của vua Đavid đã dùng cây giáo ba chĩa phóng thẳng vào tim hắn kết liễu đời đứa con phản loạn ! Người ta đưa tin ấy về cho vua Đavid, thay vì ông mừng, thì ông lại òa lên khóc : “Absalon, Absalon con ơi, phải chi cha chết thay cho con !” (2 Sm 19,1 : Bài đọc năm chẵn). Ông Đavid chỉ ước mong được chết thay cho con, mà ông chưa chết ; trái lại, Đức Giêsu thực sự chết cho loài người tội lỗi, để họ được sống. Thực vậy sau khi Đức Giêsu bị giết, Ngài đã sống lại trở thành Bánh Hằng Sống nuôi tất cả những ai biết sám hối tội mình và xin được ăn Ngài,và Đức Giêsu đã ra lệnh cho cha mẹ đứa bé : “Hãy cho em bé ăn”, đó là dấu chỉ Ngài ra lệnh cho các chủ chăn trong Hội Thánh, cho những bậc cha mẹ phải cho con cái mình ăn Bánh Trường Sinh tức là dự tiệc Thánh Thể, mới thực sự làm tròn sứ mệnh nuôi con, vươn đến sự sống đời đời. Bởi vì “Đức Giêsu đã mang lấy các tật nguyền của chúng ta và gánh lấy các bệnh hoạn của chúng ta” (Mt 8,17 : Tung Hô Tin Mừng), “lạy Chúa, người tìm Chúa sẽ dâng lời ca” (Tv 22/21, 27b : ĐC năm lẻ). Ngài “bảo toàn sinh mạng con người đối với những ai trung hiếu với Ngài. Lạy Chúa xin lắng tai và đáp lời chúng con”(Tv 86/85, 1-2 : ĐC năm chẵn ).


THUỘC LÒNG

           Người ta được lành mạnh không phải nhờ cỏ nọ hay thuốc kia, nhưng nhờ Lời Chúa chữa  họ khỏi mọi tật nguyền (Kn 16,12).

(Sưu tầm)
Linh mục GIUSE ĐINH QUANG THỊNH

Chủ Nhật, 29 tháng 1, 2012

Vua Đa-vít chạy trốn, Đức Giêsu trừ quỷ

Người đưa tin đến nói với vua Đa-vít: "Lòng người Ít-ra-en đã theo Áp-sa-lôm." Vua Đa-vít bảo toàn thể triều thần ở với vua tại Giê-ru-sa-lem: "Đứng lên! Chúng ta chạy trốn đi, vì chúng ta sẽ không thoát được Áp-sa-lôm. Đi cho mau, kẻo chẳng mấy chốc nó đuổi kịp chúng ta, giáng tai hoạ xuống chúng ta và dùng lưỡi gươm giết dân thành."
Vua Đa-vít lên dốc Cây Ô-liu, vừa lên vừa khóc, đầu trùm khăn, chân đi đất, và toàn dân đi với vua ai cũng đầu trùm khăn, vừa lên vừa khóc.
(2 Sm 15,13-014.30)
Khi vua Đa-vít đến Ba-khu-rim thì kìa có một người từ đó đi ra. Y thuộc cùng một thị tộc với nhà Sa-un, và tên là Sim-y, con ông Ghê-ra. Y vừa đi ra vừa nguyền rủa. Y ném đá vào vua Đa-vít và tất cả bề tôi vua, mặc dầu có toàn thể quân đội và toàn thể các dũng sĩ ở bên phải và bên trái vua. Sim-y nói thế này trong lời nguyền rủa của y: "Cút đi, cút đi, tên khát máu, thằng vô lại! ĐỨC CHÚA đã đổ xuống đầu mày tất cả máu của nhà Sa-un, người đã bị mày chiếm ngôi, và ĐỨC CHÚA đã trao vương quyền vào tay Áp-sa-lôm, con mày. Và này, mày phải tai hoạ, vì mày là tên khát máu! " Ông A-vi-sai, con bà Xơ-ru-gia, thưa với vua: "Tại sao thằng chó chết này dám nguyền rủa đức vua là chúa thượng tôi? Xin cho tôi qua chặt đầu nó! " Vua nói: "Chuyện của ta can gì đến các ngươi, hỡi các con bà Xơ-ru-gia? Nếu nó nguyền rủa và nếu ĐỨC CHÚA bảo nó: "Hãy nguyền rủa Đa-vít", thì ai dám hỏi: "Tại sao mày làm như thế? " Vua Đa-vít nói với ông A-vi-sai và tất cả bề tôi: "Này con trai ta, do chính ta sinh ra mà còn tìm hại mạng sống ta, huống chi là tên Ben-gia-min này! Cứ để nó nguyền rủa, nếu ĐỨC CHÚA đã bảo nó. May ra ĐỨC CHÚA sẽ đoái nhìn đến nỗi khổ cực của ta và ĐỨC CHÚA sẽ trả lại cho ta hạnh phúc, thay vì lời nguyền rủa của nó hôm nay." Vua Đa-vít và người của vua vẫn đi trên đường, còn Sim-y thì đi ở sườn núi, song song với vua, vừa đi vừa nguyền rủa và ném đá, song song với vua; y làm bụi tung lên.
(2 Sm 16,5-13)

Đức Giê-su và các môn đệ sang tới bờ bên kia Biển Hồ, vùng đất của dân Ghê-ra-sa. Người vừa ra khỏi thuyền, thì từ đám mồ mả, có một kẻ bị thần ô uế ám liền ra đón Người. Thấy Đức Giê-su tự đàng xa, anh ta chạy đến bái lạy Người và kêu lớn tiếng rằng: "Lạy ông Giê-su, Con Thiên Chúa Tối Cao, chuyện tôi can gì đến ông? Nhân danh Thiên Chúa, tôi van ông đừng hành hạ tôi! " Thật vậy, Đức Giê-su đã bảo nó: "Thần ô uế kia, xuất khỏi người này! " Người hỏi nó: "Tên ngươi là gì? " Nó thưa: "Tên tôi là đạo binh, vì chúng tôi đông lắm." Nó khẩn khoản nài xin Người đừng đuổi chúng ra khỏi vùng ấy. Ở đó có một bầy heo rất đông đang ăn bên sườn núi. Đám thần ô uế nài xin Người rằng: "Xin sai chúng tôi đến nhập vào những con heo kia." Người cho phép. Chúng xuất khỏi người đó và nhập vào bầy heo. Cả bầy heo -chừng hai ngàn con- từ trên sườn núi lao xuống biển và chết ngộp dưới đó. Các kẻ chăn heo bỏ chạy, loan tin trong thành và thôn xóm. Thiên hạ đến xem việc gì đã xảy ra. Họ đến cùng Đức Giê-su và thấy kẻ bị quỷ ám ngồi đó, ăn mặc hẳn hoi và trí khôn tỉnh táo -chính người này đã bị đạo binh quỷ nhập vào. Họ phát sợ. Những người chứng kiến đã kể lại cho họ nghe việc đã xảy ra thế nào cho người bị quỷ ám và chuyện bầy heo. Bấy giờ họ lên tiếng nài xin Người rời khỏi vùng đất của họ.
Khi Người xuống thuyền, thì kẻ trước kia đã bị quỷ ám nài xin cho được ở với Người. Nhưng Người không cho phép, Người bảo: "Anh cứ về nhà với thân nhân, và thuật lại cho họ biết mọi điều Chúa đã làm cho anh, và Người đã thương anh như thế nào." Anh ta ra đi và bắt đầu rao truyền trong miền Thập Tỉnh tất cả những gì Đức Giê-su đã làm cho anh. Ai nấy đều kinh ngạc.
(Mc 5,1-20)
Qua các Bài đọc trong Thánh Lễ hôm nay, Hội Thánh dạy chúng ta muốn được Chúa cứu độ phải xác tín sống bốn điểm giáo lý sau đây :
1- Chúa Giêsu Đấng giải phóng muôn dân thoát khỏi tay satan.
2- Chúa Giêsu không có đối thủ.
3- Phải có Đức Tin và hy vọng vào mầu nhiệm Phục Sinh.
4- Phải chấp nhận mất mát, danh dự bị tổn thương, để tỏ lòng sám hối tội đã phạm.

Cầu nguyện

           Lạy Chúa, xin tạo cho con một tấm  lòng trong trắng, đổi mới tinh thần cho con nên chung thủy. Xin đừng nỡ đuổi con, không cho gần Nhan Thánh, đừng cất khỏi lòng con Thần Khí thánh của Ngài. Xin ban lại cho con niềm vui vì được Ngài cứu độ, và lấy tinh thần quảng đại đỡ nâng con (Tv 51/50, 12-14).

Thứ Bảy, 28 tháng 1, 2012

Người giảng dạy như một Đấng có thẩm quyền


Từ giữa anh (em), trong số các anh em của anh (em), ĐỨC CHÚA, Thiên Chúa của anh (em), sẽ cho xuất hiện một ngôn sứ như tôi để giúp anh (em); anh (em) hãy nghe vị ấy. Đó chính là điều mà anh (em) đã xin với ĐỨC CHÚA, Thiên Chúa của anh (em), tại núi Khô-rếp, trong ngày đại hội; anh (em) đã nói: "Chúng tôi không dám nghe tiếng ĐỨC CHÚA, Thiên Chúa của chúng tôi nữa, chúng tôi không dám nhìn ngọn lửa lớn này nữa, kẻo phải chết." Bấy giờ ĐỨC CHÚA phán với tôi: "Chúng nói phải. Từ giữa anh em của chúng, Ta sẽ cho xuất hiện một ngôn sứ như ngươi để giúp chúng, Ta sẽ đặt những lời của Ta trong miệng người ấy, và người ấy sẽ nói với chúng tất cả những gì Ta truyền cho người ấy. Kẻ nào không nghe những lời của Ta, những lời người ấy nói nhân danh Ta, thì chính Ta sẽ hạch tội nó. Nhưng ngôn sứ nào cả gan nhân danh Ta mà nói lời Ta đã không truyền cho nói, hoặc nhân danh những thần khác mà nói, thì ngôn sứ đó phải chết."  (Đnl 18,15-20)

Tôi muốn anh chị em không phải bận tâm lo lắng điều gì. Đàn ông không có vợ thì chuyên lo việc Chúa: họ tìm cách làm đẹp lòng Người. Còn người có vợ thì lo lắng việc đời: họ tìm cách làm đẹp lòng vợ, thế là họ bị chia đôi. Cũng vậy, đàn bà không có chồng và người trinh nữ thì chuyên lo việc Chúa, để thuộc trọn về Người cả hồn lẫn xác. Còn người có chồng thì lo lắng việc đời: họ tìm cách làm đẹp lòng chồng. Tôi nói thế là để mong tìm ích lợi cho anh chị em, tôi không có ý gài bẫy anh chị em đâu, nhưng chỉ muốn đề nghị với anh chị em một điều tốt, để anh chị em được gắn bó cùng Chúa mà không bị giằng co.
             (1Cr 7, 32-35)

Đức Giê-su và các môn đệ đi vào thành Ca-phác-na-um. Ngay ngày sa-bát, Người vào hội đường giảng dạy. Thiên hạ sửng sốt về lời giảng dạy của Người, vì Người giảng dạy như một Đấng có thẩm quyền, chứ không như các kinh sư.

Lập tức, trong hội đường của họ, có một người bị thần ô uế nhập, la lên rằng: "Ông Giê-su Na-da-rét, chuyện chúng tôi can gì đến ông mà ông đến tiêu diệt chúng tôi? Tôi biết ông là ai rồi: ông là Đấng Thánh của Thiên Chúa! " Nhưng Đức Giê-su quát mắng nó: "Câm đi, hãy xuất khỏi người này! " Thần ô uế lay mạnh người ấy, thét lên một tiếng, và xuất khỏi anh ta. Mọi người đều kinh ngạc đến nỗi họ bàn tán với nhau: "Thế nghĩa là gì? Giáo lý thì mới mẻ, người dạy lại có uy quyền. Ông ấy ra lệnh cho cả các thần ô uế và chúng phải tuân lệnh! " Lập tức danh tiếng Người đồn ra mọi nơi, khắp cả vùng lân cận miền Ga-li-lê.     (Mc 1,21-28)


Bài Phúc âm hôm nay cho ta thấy: (Lược theo Chia sẻ Tin Mừng của Học viện Đa Minh)
Đức Giêsu giảng dạy như một Đấng có uy quyền, chứ không như các kinh sư. Quả thật, các kinh sư chỉ biết lập lại, giải thích và dựa vào ý kiến của người khác; còn Đức Giêsu lại giảng dạy nhân danh Thiên Chúa và với uy quyền của Người.
Đức Giêsu, vị ngôn sứ đầy quyền năng trong lời nói và việc làm đã giảng dạy với uy quyền, với lời nói có sức mạnh và hiệu lực tuyệt đối.
Tại sao Đức Giêsu không cho quỷ nói về Người? Câu trả lời đơn giản là: Chúng không có tư cách! Thật vậy, tự bản chất, các thần ô uế không có sự thiện nơi bản thân chúng. Chúng hoàn toàn đối lập với Đức Giêsu, đối lập với Đấng Thánh của Thiên Chúa.

Sao nhát thế?

Hôm ấy, khi chiều đến, Đức Giê-su nói với các môn đệ: "Chúng ta sang bờ bên kia đi! " Bỏ đám đông ở lại, các ông chở Người đi, vì Người đang ở sẵn trên thuyền; có những thuyền khác cùng theo Người. Và một trận cuồng phong nổi lên, sóng ập vào thuyền, đến nỗi thuyền đầy nước. Trong khi đó, Đức Giê-su đang ở đàng lái, dựa đầu vào chiếc gối mà ngủ. Các môn đệ đánh thức Người dậy và nói: "Thầy ơi, chúng ta chết đến nơi rồi, Thầy chẳng lo gì sao? " Người thức dậy, ngăm đe gió, và truyền cho biển: "Im đi! Câm đi! " Gió liền tắt, và biển lặng như tờ. Rồi Người bảo các ông: "Sao nhát thế? Làm sao mà anh em vẫn chưa có lòng tin? " Các ông hoảng sợ và nói với nhau: "Vậy người này là ai, mà cả đến gió và biển cũng tuân lệnh? "  (Mc 4,35-41)

Thứ Sáu, 27 tháng 1, 2012

Nước Thiên Chúa như thế nào?



Nước Thiên Chúa giống như hạt cải, lúc gieo xuống đất, nó là loại hạt nhỏ nhất trên mặt đất. Nhưng khi gieo rồi, thì nó mọc lên lớn hơn mọi thứ rau cỏ, cành lá xum xuê, đến nỗi chim trời có thể làm tổ dưới bóng."  (Mc 4, 31-32)




Quà tặng đẹp nhất

                 * Cho kẻ thù  chính là sự tha thứ
                 * Cho bạn bè  chính là sự trung thành.
                 * Cho các em nhỏ chính là gương sáng
                 * Cho người cha chính là lòng tôn kính
                 * Cho người mẹ chính là tình yêu
                 * Và cho người chung quanh chính là đôi tay của chúng ta

  Hãy cứ cho đi một cách quảng đại , chắc chắn Chúa sẽ không bao giờ chịu thua trước sự rộng rãi của chúng ta . Bởi vì ,

               * Khi tôi xin một bông hoa , thì Ngài cho cả bó .
               * Khi tôi xin một giọt nước , thì Ngài cho cả đại dương .
               * Khi tôi xin một hạt cát , thì Ngài cho cả sa mạc .
               * Và khi tôi xin ăn , thì Ngài ban cho cả thịt máu Ngà

Thứ Năm, 26 tháng 1, 2012

Đi loan báo Tin Mừng

Tôi tạ ơn Thiên Chúa, Đấng tôi phụng thờ với lương tâm trong sạch, theo gót tổ tiên; tôi tạ ơn Người khi tôi không ngừng nhắc nhở đến anh, trong các lời cầu nguyện của tôi, đêm cũng như ngày.
Vì lý do đó, tôi nhắc anh phải khơi dậy đặc sủng của Thiên Chúa, đặc sủng anh đã nhận được khi tôi đặt tay trên anh. Vì Thiên Chúa đã chẳng ban cho chúng ta một thần khí làm cho chúng ta trở nên nhút nhát, nhưng là một Thần Khí khiến chúng ta được đầy sức mạnh, tình thương, và biết tự chủ. Vậy anh đừng hổ thẹn vì phải làm chứng cho Chúa chúng ta, cũng đừng hổ thẹn vì tôi, người tù của Chúa; nhưng dựa vào sức mạnh của Thiên Chúa, anh hãy đồng lao cộng khổ với tôi để loan báo Tin Mừng.
                          (2Tm 1,3.6-8)

Người bảo các ông:
Anh em hãy ra đi. Này Thầy sai anh em đi như chiên con đi vào giữa bầy sói. Đừng mang theo túi tiền, bao bị, giày dép. Cũng đừng chào hỏi ai dọc đường. Vào bất cứ nhà nào, trước tiên hãy nói: "Bình an cho nhà này! " Nếu ở đó, có ai đáng hưởng bình an, thì bình an của anh em sẽ ở lại với người ấy; bằng không thì bình an đó sẽ trở lại với anh em.
                             (Lc 10, 3-6)

Thứ Tư, 25 tháng 1, 2012

Thánh hóa công ăn việc làm


Ngày ĐỨC CHÚA là Thiên Chúa làm ra đất và trời, chưa có bụi cây ngoài đồng nào trên mặt đất, chưa có đám cỏ ngoài đồng nào mọc lên, vì ĐỨC CHÚA là Thiên Chúa chưa cho mưa xuống đất và không có người để canh tác đất đai. Nhưng có một dòng nước từ đất trào lên và tưới khắp mặt đất.

"Giờ đây, tôi xin phó thác anh em cho Thiên Chúa và cho lời ân sủng của Người, là lời có sức xây dựng và ban cho anh em được hưởng phần gia tài cùng với tất cả những người đã được thánh hiến.

Tôi luôn tỏ cho anh em thấy rằng phải giúp đỡ những người đau yếu bằng cách làm lụng vất vả như thế, và phải nhớ lại lời Chúa Giê-su đã dạy: cho thì có phúc hơn là nhận."

"Quả thế, cũng như có người kia sắp đi xa, liền gọi đầy tớ đến mà giao phó của cải mình cho họ. Ông cho người này năm yến, người kia hai yến, người khác nữa một yến, tuỳ khả năng riêng mỗi người. Rồi ông ra đi. Lập tức, người đã lãnh năm yến lấy số tiền ấy đi làm ăn buôn bán, và gây lời được năm yến khác. Cũng vậy, người đã lãnh hai yến gây lời được hai yến khác. Còn người đã lãnh một yến thì đi đào lỗ chôn giấu số bạc của chủ. Sau một thời gian lâu dài, ông chủ đến tính sổ với các đầy tớ và thanh toán sổ sách với họ. Người đã lãnh năm yến tiến lại gần, đưa năm yến khác, và nói: "Thưa ông chủ, ông đã giao cho tôi năm yến, tôi đã gây lời được năm yến khác đây." Ông chủ nói với người ấy: "Khá lắm! hỡi đầy tớ tài giỏi và trung thành! Được giao ít mà anh đã trung thành, thì tôi sẽ giao nhiều cho anh. Hãy vào mà hưởng niềm vui của chủ anh! " Người đã lãnh hai yến cũng tiến lại gần và nói: "Thưa ông chủ, ông đã giao cho tôi hai yến, tôi đã gây lời được hai yến khác đây." Ông chủ nói với người ấy: "Khá lắm! hỡi đầy tớ tài giỏi và trung thành! Được giao ít mà anh đã trung thành, thì tôi sẽ giao nhiều cho anh. Hãy vào mà hưởng niềm vui của chủ anh! " Rồi người đã lãnh một yến cũng tiến lại gần và nói: "Thưa ông chủ, tôi biết ông là người hà khắc, gặt chỗ không gieo, thu nơi không vãi. Vì thế, tôi đâm sợ, mới đem chôn giấu yến bạc của ông dưới đất. Của ông đây, ông cầm lấy! " Ông chủ đáp: "Hỡi đầy tớ tồi tệ và biếng nhác! Anh đã biết tôi gặt chỗ không gieo, thu nơi không vãi, thì đáng lý anh phải gởi số bạc của tôi vào ngân hàng, để khi tôi đến, tôi thu được cả vốn lẫn lời chứ! Vậy các ngươi hãy lấy yến bạc khỏi tay nó mà đưa cho người đã có mười yến. Vì phàm ai đã có, thì được cho thêm và sẽ có dư thừa; còn ai không có, thì ngay cái đang có, cũng sẽ bị lấy đi. Còn tên đầy tớ vô dụng kia, hãy quăng nó ra chỗ tối tăm bên ngoài: ở đó, sẽ phải khóc lóc nghiến răng."
                                                     (Mt 25,14-30)

Hãy thảo hiếu cha mẹ



Giờ đây, chúng ta hãy ca ngợi những vị danh nhân,
cũng là cha ông của chúng ta qua các thế hệ.

Nhưng các vị sau đây là những người đạo hạnh,
công đức của các ngài không chìm vào quên lãng.

Dòng dõi các ngài luôn được hưởng một gia tài quý báu
đó là lũ cháu đàn con.

Dòng dõi các ngài giữ vững các điều giao ước;
nhờ các ngài, con cháu cũng một mực trung thành.

Dòng dõi các ngài sẽ muôn đời tồn tại,
vinh quang các ngài sẽ chẳng phai mờ.

Các ngài được mồ yên mả đẹp
và danh thơm mãi lưu truyền hậu thế.

Dân dân sẽ kể lại đức khôn ngoan của các ngài
và cộng đoàn vang tiếng ngợi khen.
                        (Hc 44,1.10-15)

Kẻ làm con, hãy vâng lời cha mẹ theo tinh thần của Chúa, vì đó là điều phải đạo. Hãy tôn kính cha mẹ. Đó là điều răn thứ nhất có kèm theo lời hứa: để ngươi được hạnh phúc và hưởng thọ trên mặt đất này. Những bậc làm cha mẹ, đừng làm cho con cái tức giận, nhưng hãy giáo dục chúng thay mặt Chúa bằng cách khuyên răn và sửa dạy.

Nguyện xin Thiên Chúa là Cha, và nguyện xin Chúa Giê-su Ki-tô ban cho anh em ơn bình an và lòng mến cùng với lòng tin. Xin Thiên Chúa ban ân sủng cho tất cả những ai yêu mến Đức Giê-su Ki-tô Chúa chúng ta bằng một tình yêu bất diệt.
                                                      (Ep 6,1- 4, 23-24)

Thiên Chúa dạy: Ngươi hãy thờ cha kính mẹ; kẻ nào nguyền rủa cha mẹ, thì phải bị xử tử.
                                                            (Mt 15,4)

Phải yêu kẻ thù

Vì Giê-ru-sa-lem, Ta sẽ hoan hỷ, vì dân Ta, Ta sẽ nhảy mừng.
Nơi đây, sẽ không còn nghe thấy tiếng than khóc kêu la.

Nơi đây, sẽ không còn trẻ sơ sinh chết yểu
và người già tuổi thọ không tròn;
vì trăm tuổi mà chết là chết trẻ,
và chưa tròn trăm tuổi mà chết là bị nguyền rủa.

Người ta sẽ xây nhà và được ở,
sẽ trồng nho và được ăn trái.
                                                      (Is 65, 19-21)

Rồi tôi nghe từ phía ngai có tiếng hô to: "Đây là nhà tạm Thiên Chúa ở cùng nhân loại, Người sẽ cư ngụ cùng với họ. Họ sẽ là dân của Người, còn chính Người sẽ là Thiên-Chúa-ở-cùng-họ. Thiên Chúa sẽ lau sạch nước mắt họ. Sẽ không còn sự chết; cũng chẳng còn tang tóc, kêu than và đau khổ nữa, vì những điều cũ đã biến mất."
                                                           (Kh 21, 3-4)

"Anh em đã nghe Luật dạy rằng: Hãy yêu đồng loại và hãy ghét kẻ thù. Còn Thầy, Thầy bảo anh em: hãy yêu kẻ thù và cầu nguyện cho những kẻ ngược đãi anh em. Như vậy, anh em mới được trở nên con cái của Cha anh em, Đấng ngự trên trời, vì Người cho mặt trời của Người mọc lên soi sáng kẻ xấu cũng như người tốt, và cho mưa xuống trên người công chính cũng như kẻ bất chính. Vì nếu anh em yêu thương kẻ yêu thương mình, thì anh em nào có công chi? Ngay cả những người thu thuế cũng chẳng làm như thế sao? Nếu anh em chỉ chào hỏi anh em mình thôi, thì anh em có làm gì lạ thường đâu? Ngay cả người ngoại cũng chẳng làm như thế sao? Vậy anh em hãy nên hoàn thiện, như Cha anh em trên trời là Đấng hoàn thiện.
                                                            (Mt 5,43-48)

Thứ Bảy, 21 tháng 1, 2012

Hãy sám hối và tin vào Tin Mừng


Có lời ĐỨC CHÚA phán với ông Giô-na lần thứ hai rằng: "Hãy đứng dậy, đi đến Ni-ni-vê, thành phố lớn, và hô cho dân thành biết lời tuyên cáo Ta sẽ truyền cho ngươi." Ông Giô-na đứng dậy và đi Ni-ni-vê, như lời ĐỨC CHÚA phán. Ni-ni-vê là một thành phố cực kỳ rộng lớn, đi ngang qua phải mất ba ngày đường. Ông Giô-na bắt đầu vào thành, đi một ngày đường và công bố: "Còn bốn mươi ngày nữa, Ni-ni-vê sẽ bị phá đổ." Dân Ni-ni-vê tin vào Thiên Chúa, họ công bố lệnh ăn chay và mặc áo vải thô, từ người lớn đến trẻ nhỏ.
Thiên Chúa thấy việc họ làm, thấy họ bỏ đường gian ác mà trở lại, Người hối tiếc về tai hoạ Người đã tuyên bố sẽ giáng trên họ, Người đã không giáng xuống nữa.
(Gn 3, 1-5,10)
Thưa anh em, tôi xin nói với anh em điều này: thời gian chẳng còn bao lâu. Vậy từ nay những người có vợ hãy sống như không có; ai khóc lóc, hãy làm như không khóc; ai vui mừng, như chẳng mừng vui; ai mua sắm, hãy làm như không có gì cả; kẻ hưởng dùng của cải đời này, hãy làm như chẳng hưởng. Vì bộ mặt thế gian này đang biến đi.
(1Cr 7, 29-31)
Sau khi ông Gio-an bị nộp, Đức Giê-su đến miền Ga-li-lê rao giảng Tin Mừng của Thiên Chúa. Người nói: "Thời kỳ đã mãn, và Triều Đại Thiên Chúa đã đến gần. Anh em hãy sám hối và tin vào Tin Mừng."
Người đang đi dọc theo biển hồ Ga-li-lê, thì thấy ông Si-môn với người anh là ông An-rê, đang quăng lưới xuống biển, vì họ làm nghề đánh cá. Người bảo họ: "Các anh hãy theo tôi, tôi sẽ làm cho các anh thành những kẻ lưới người như lưới cá." Lập tức hai ông bỏ chài lưới mà đi theo Người.
Đi xa hơn một chút, Người thấy ông Gia-cô-bê, con ông Dê-bê-đê, và người em là ông Gio-an. Hai ông này đang vá lưới ở trong thuyền. Người liền gọi các ông. Và các ông bỏ cha mình là ông Dê-bê-đê ở lại trên thuyền với những người làm công, mà đi theo Người.
(Mc 1,14-20)

Thứ bảy tuần II thường niên

Sau khi vua Sa-un chết, ông Đa-vít đánh thắng người A-ma-lếch trở về, và ở lại Xích-lắc hai ngày. Sang ngày thứ ba, có một người từ trại, từ bên vua Sa-un đến, áo quần xé rách, đầu thì rắc đất. Khi đến gần ông Đa-vít, anh ta sấp mình xuống đất và sụp lạy. Ông Đa-vít hỏi anh: "Anh từ đâu đến? " Anh trả lời ông: "Tôi đã chạy thoát từ trại Ít-ra-en." Ông Đa-vít nói với anh: "Chuyện gì đã xảy ra? Kể lại cho tôi đi! " Anh nói: "Dân đã bỏ chiến trường mà chạy trốn; nhiều người trong dân tử trận, cả vua Sa-un và con vua là ông Giô-na-than cũng đã chết."

Ông Đa-vít nắm lấy áo mình mà xé ra, tất cả những người ở với ông cũng vậy. Họ cử hành tang lễ, khóc lóc và ăn chay cho đến chiều để tỏ lòng thương tiếc vua Sa-un và ông Giô-na-than, con vua, thương tiếc dân ĐỨC CHÚA và nhà Ít-ra-en, vì những người này đã ngã gục dưới lưỡi gươm.

"Hỡi Ít-ra-en, trên các đồi của ngươi,
những người con ưu tú đã bỏ mình.
Than ôi! Anh hùng nay ngã gục!

Sa-un và Giô-na-than,
ôi những con người dễ thương, dễ mến,
sống chẳng xa nhau, chết cũng chẳng rời,
nhanh hơn chim bằng, mạnh hơn sư tử!

Thiếu nữ Ít-ra-en hỡi, hãy khóc Sa-un,
người đã mặc cho các cô vải điều lộng lẫy,
đính trên áo các cô đồ trang sức bằng vàng.

Than ôi! Các anh hùng đã ngã gục giữa lúc giao tranh!
Trên các đồi của ngươi, Giô-na-than đã bỏ mình!

Giô-na-than, anh hỡi, lòng tôi se lại vì anh!
Tôi thương anh biết mấy!
Tình anh đối với tôi thật diệu kỳ hơn cả tình nhi nữ.

Than ôi! Anh hùng nay ngã gục, võ khí đã tan tành! "


Người trở về nhà và đám đông lại kéo đến, thành thử Người và các môn đệ không sao ăn uống được. Thân nhân của Người hay tin ấy, liền đi bắt Người, vì họ nói rằng Người đã mất trí.

Thứ Năm, 19 tháng 1, 2012

Đa – vít không giết vua Sa – un


Ông Đa-vít đứng lên, ra khỏi hang và kêu đằng sau vua Sa-un rằng: "Thưa đức vua là chúa thượng con! " Vua Sa-un ngoái lại đằng sau. Ông Đa-vít sấp mặt sát đất mà lạy. Ông Đa-vít nói với vua Sa-un: "Tại sao cha lại nghe lời người ta nói rằng Đa-vít đang tìm cách hại cha? Hôm nay đây, chính mắt cha thấy ĐỨC CHÚA đã trao cha vào tay con, hôm nay, trong hang; người ta nói đến chuyện giết cha, nhưng con đã thương hại cha và nói: "Tôi sẽ không tra tay hại chúa thượng tôi, vì người là đấng ĐỨC CHÚA đã xức dầu tấn phong. Thưa cha, xin nhìn xem, vâng, xin nhìn xem vạt áo choàng của cha trong tay con. Vì con đã cắt áo choàng của cha và không giết cha, thì xin cha biết và thấy cho rằng tay con không làm điều ác, điều lỗi, và con đã không phạm tội hại cha, trong khi cha mưu toan lấy mạng sống con. Xin ĐỨC CHÚA phân xử giữa con và cha và xin ĐỨC CHÚA phạt cha để trả thù cho con, nhưng tay con sẽ không đụng đến cha. Như tục ngữ người xưa có nói: "Điều ác từ kẻ ác mà ra", nên tay con sẽ không đụng đến cha. Đức vua Ít-ra-en đã ra trận để đánh ai? Cha đuổi theo ai? Một con chó chết! Một con bọ chét! ĐỨC CHÚA sẽ là trọng tài, Người sẽ phân xử giữa con và cha. Xin Người nhìn xem và biện hộ cho con, xin Người phân xử để con thoát khỏi tay cha! "

Khi ông Đa-vít nói với vua Sa-un những lời đó xong, thì vua Sa-un hỏi: "Đa-vít con cha, có phải tiếng của con đấy không? " Rồi vua Sa-un oà lên khóc. Vua nói với ông Đa-vít: "Con công chính hơn cha, vì con xử tốt với cha, còn cha thì xử ác với con. Hôm nay con đã tỏ ra là con làm điều tốt cho cha, vì ĐỨC CHÚA đã nộp cha vào tay con mà con đã không giết cha. Có ai gặp kẻ thù của mình mà cứ để nó đi yên lành không? Xin ĐỨC CHÚA thưởng con vì điều tốt con làm cho cha hôm nay. Giờ đây cha biết rằng chắc chắn con sẽ làm vua và vương quyền Ít-ra-en sẽ vững mãi trong tay con.

Đức Giê-su thành lập Nhóm Mười Hai

Rồi Người lên núi và gọi đến với Người những kẻ Người muốn. Và các ông đến với Người. Người lập Nhóm Mười Hai, để các ông ở với Người và để Người sai các ông đi rao giảng, với quyền trừ quỷ. Người lập Nhóm Mười Hai và đặt tên cho ông Si-môn là Phê-rô, rồi có ông Gia-cô-bê con ông Dê-bê-đê, và ông Gio-an em ông Gia-cô-bê -Người đặt tên cho hai ông là Bô-a-nê-ghê, nghĩa là con của thiên lôi-, rồi đến các ông An-rê, Phi-líp-phê, Ba-tô-lô-mê-ô, Mát-thêu, Tô-ma, Gia-cô-bê con ông An-phê, Ta-đê-ô, Si-môn thuộc nhóm Quá Khích, và Giu-đa Ít-ca-ri-ốt là chính kẻ nộp Người.   (Mc 3,13-19)









Thứ Tư, 18 tháng 1, 2012

Không giết người

Ông Giô-na-than nói tốt cho ông Đa-vít với vua Sa-un, cha mình; ông nói với vua: "Xin đức vua đừng phạm tội hại tôi tớ ngài là Đa-vít, vì anh ấy đã không phạm tội hại ngài, và các hành động của anh là điều rất lợi cho ngài. Anh đã liều mạng và hạ được tên Phi-li-tinh, và ĐỨC CHÚA đã thắng lớn để bảo vệ toàn thể Ít-ra-en. Ngài đã thấy và đã vui mừng. Vậy sao ngài lại phạm tội đổ máu vô tội, mà vô cớ giết Đa-vít? " Vua Sa-un nghe theo lời ông Giô-na-than, và vua Sa-un thề rằng: "Có ĐỨC CHÚA hằng sống, ta thề: nó sẽ không bị giết."  (1Sm 19, 4- 6)

Còn các thần ô uế, hễ thấy Đức Giê-su, thì sấp mình dưới chân Người và kêu lên: "Ông là Con Thiên Chúa!" (Mc 3,11)

Thủ phạm gây nổ xe máy ở Bắc Ninh là em rể nạn nhân

Chiều 14/1, Công an Bắc Ninh khẳng định do mâu thuẫn, Tiềm đã cài thuốc nổ vào xe Dream của vợ chồng anh rể khiến thai phụ Nguyễn Thị Quỳnh và bé gái 4 tuổi chết thảm. Tiềm đã bị bắt và khởi tố về tội giết người.
14h30 chiều 14/1, Công an tỉnh Bắc Ninh tổ chức họp báo công bố kết quả điều tra vụ án cài thuốc nổ vào xe Dream làm chết 2 mẹ con chị Nguyễn Thị Quỳnh.

Ông Nguyễn Văn Vinh, Trưởng phòng Cảnh sát hình sự, cho biết trên cơ sở kết quả giám định vụ việc có dấu hiệu tội phạm (dấu vết thuốc nổ TNT, 2 mảnh kíp nổ vỏ nhôm), ngày 22/12/2011, tức hơn 3 tuần sau vụ nổ, công an tỉnh đã khởi tố vụ án giết người. Với sự vào cuộc của Cục cảnh sát hình sự, Viện khoa học hình sự (Bộ Công an), đến ngày 13/1, công an đã bắt Nguyễn Đức Tiềm (34 tuổi ở Hải Dương), tốt nghiệp ĐH Ngoại ngữ (hệ tại chức), chưa từng có tiền án tiền sự.
Nguyễn Đức Tiềm tại cơ quan công an.
Năm 2008, Tiềm lấy Nguyễn Thị Hồi, em gái anh Nguyễn Văn Quế (chồng nạn nhân). Năm 2010, do làm việc ở Bắc Ninh, vợ chồng Tiềm dọn về ở nhờ căn nhà ngang liền kề với nhà hai tầng của anh vợ. Do mâu thuẫn, đêm 30/11/2011, Tiềm cài thuốc nổ vào xe Dream chị Quỳnh đang để ở căn nhà ngang, luồn dây kích điện vào đèn hậu xe. Sáng hôm sau chị Quỳnh đưa con đi học thì xe phát nổ.
Nói thêm về động cơ gây án của Tiềm, Giám đốc công an tỉnh Nguyễn Đăng Lợi cho biết, hai gia đình Quế - Quỳnh và Tiềm - Hợi sống độc lập nhưng gần nhau. Họ thường xảy ra va chạm như dậy sớm dậy muộn, bữa ăn hàng ngày, phơi quần áo... "Mâu thuẫn lặt vặt, nhưng được tích tụ trong thời gian dài. Do không bộc lộ lớn ra bên ngoài nên hàng xóm và lực lượng cơ sở không nắm được", đại tá Lợi nói.
“Thủ đoạn của Tiềm rất tinh vi, do có kiến thức về kỹ thuật nên vận dụng được tính năng hoạt động của xe. Khi đạp phanh, điện chập và phát nổ”, đại tá Lợi nói và cho biết sáng 14/1, công an tỉnh đã dựng lại hiện trường, đủ chứng cứ xác định một mình Tiềm là người gây án. Chiều 13/1, tên này đã bị khởi tố và bắt tạm giam về tội giết người.

Lãnh đạo công an tỉnh Bắc Ninh tổ chức họp báo.
Lãnh đạo công an tỉnh Bắc Ninh cho biết thêm, Tiềm còn là thủ phạm của một vụ cài thuốc nổ khác. Do nghi ngờ vợ quan hệ bất chính với bạn thân Lê Đức Trung (kỹ sư nhà máy xi măng Hoàng Thạch), Tiềm đã cài thuốc nổ vào xe máy Suzuky Viva của Trung. Ngày 18/6/2010, anh Trung lấy xe ở nhà máy xi măng (Kim Môn, Hải Dương) về nhà thì xe phát nổ. Trung bị cụt chân trái. Vụ án này Công an tỉnh Hải Dương đã điều tra xong, đang hoàn chỉnh hồ sơ để xử lý Tiềm.
Giải thích việc trước đó cơ quan công an từng công bố loại trừ nguyên nhân nổ xe Dream do thuốc nổ, đại tá Lợi cho biết, quá trình điều tra vụ án gặp nhiều khó khăn, các cơ quan thống nhất có dấu hiệu hình sự, nhưng cụ thể là gì, căn nguyên thế nào thì chưa rõ. Nếu công bố có thuốc nổ ngay, kẻ gây án sẽ tìm cách che giấu.
"Vụ án lại xảy ra giữa bối cảnh có nhiều xe máy cháy, trong đó có nghi vấn về kỹ thuật. Thủ phạm rất tinh vi, xảo quyệt, lại không ở ổn định mà ẩn dật nhiều nơi nên cơ quan công an phải áp dụng nhiều biện pháp mới có thể làm rõ", đại tá Lợi giải thích thêm.
Giám đốc công an tỉnh cho biết thêm, vụ án cài thuốc nổ vào xe máy xảy ra ở hai nơi, nếu được ủy thác, công an Bắc Ninh sẽ trực tiếp làm để nhập chung vào một vụ và đưa ra xét xử. Nếu công an Hải Dương cần mở rộng điều tra sẽ tách riêng.
Diễn biến vụ nổ xe máy khiến hai mẹ con chết thảm
- 7h sáng 1/12/2011, chị Nguyễn Thị Quỳnh dắt xe máy ra cổng đưa con gái đi học. Vừa nổ máy đi được vài mét, chiếc xe phát nổ khiến 2 mẹ con văng ra, cháy như đuốc.
- 14h40 ngày 1/12, chị Quỳnh tử vong tại bệnh viện do bị thương quá nặng. Bé Khánh Vân bị bỏng nặng, cụt chân trái và được cấp cứu tại bệnh viện Việt Đức.
- Chiều 2/12, Honda Việt Nam cho biết đang phối hợp với các cơ quan chức năng để tìm ra nguyên nhân của vụ nổ bất thường này.
- Chiều 5/12, Công an Bắc Ninh cho biết vẫn chưa thể khởi tố vụ án. Viện khoa học hình sự (Bộ Công an) đã vào cuộc để phân tích và giám định tang vật.
- Cùng ngày, nhà chức trách xác định xe bị nổ ở vị trí bình ắc quy tiếp giáp với bình xăng; không có dấu hiệu cài mìn hay thuốc nổ nhằm ám hại, phá hoại.
- Ngày 7/12, một tuần sau vụ nổ xe, Honda Việt Nam đánh giá đây là trường hợp nghiêm trọng và chưa từng xảy ra trước đây với sản phẩm của công ty này.
- Sáng 8/12, sau thời gian điều trị chấn thương tại bệnh viện Việt Đức, bé Vân được chuyển sang Viện bỏng quốc gia chữa tiếp do bị bỏng đường hô hấp.
- Cùng ngày, lãnh đạo Honda Việt Nam đến gia đình chị Quỳnh để thăm hỏi, chia buồn và trao 50 triệu đồng hỗ trợ gia đình.
- Sáng 13/12, bé Khánh Vân đã tử vong tại bệnh viện do bị suy hô hấp, suy đa tạng, nhiễm khuẩn, nhiễm độc quá nặng.
- Cùng ngày, Công an Bắc Ninh dựng lại hiện trường vụ nổ xe.
- Sáng 22/12, Công an Bắc Ninh khởi tố vụ án hình sự để làm rõ trách nhiệm những người liên quan vụ nổ xe máy. Trong khi đó, Honda Việt Nam cho biết, không thể tạo ra vụ nổ xe máy khiến hai mẹ con thiệt mạng.
Tuấn Anh - Bá Đô

Thứ Ba, 17 tháng 1, 2012

Bắt đầu tuần cầu nguyện cho Hiệp Nhất

Đa-vít nói với vua Sa-un: "Đừng ai ngã lòng vì nó. Tôi tớ ngài đây sẽ đi chiến đấu với tên Phi-li-tinh ấy." Vua Sa-un nói với Đa-vít: "Con không thể đến với tên Phi-li-tinh ấy để chiến đấu với nó, vì con chỉ là một đứa trẻ, còn nó là một chiến binh từ khi còn trẻ."

Đa-vít nói: "ĐỨC CHÚA là Đấng đã giật con khỏi vuốt sư tử và vuốt gấu, chính Người sẽ giật con khỏi tay tên Phi-li-tinh này." Vua Sa-un nói với Đa-vít: "Con hãy đi, xin ĐỨC CHÚA ở với con! "
Cậu cầm gậy trong tay, chọn lấy năm hòn đá cuội dưới suối, bỏ vào túi chăn chiên, vào bị của cậu, rồi tay cầm dây phóng đá, cậu tiến về phía tên Phi-li-tinh. Tên Phi-li-tinh từ từ tiến lại gần Đa-vít, đi trước mặt nó là người mang thuẫn. Tên Phi-li-tinh nhìn, và khi thấy Đa-vít, nó khinh dể cậu, vì cậu còn trẻ, có mái tóc hung và đẹp trai. Tên Phi-li-tinh nói với Đa-vít: "Tao là chó hay sao mà mầy cầm gậy đến với tao? " Và tên Phi-li-tinh lấy tên các thần của mình mà nguyền rủa Đa-vít. Tên Phi-li-tinh nói với Đa-vít: "Đến đây với tao, tao sẽ đem thịt mày làm mồi cho chim trời và dã thú." Đa-vít bảo tên Phi-li-tinh: "Mày mang gươm, mang giáo, cầm lao mà đến với tao. Còn tao, tao đến với mày nhân danh ĐỨC CHÚA các đạo binh là Thiên Chúa các hàng ngũ Ít-ra-en mà mày thách thức. Ngay hôm nay ĐỨC CHÚA sẽ nộp mày vào tay tao, tao sẽ hạ mày và làm cho đầu mày lìa khỏi thân. Ngay hôm nay tao sẽ đem xác chết của quân đội Phi-li-tinh làm mồi cho chim trời và dã thú. Toàn cõi đất sẽ biết rằng có một Thiên Chúa che chở Ít-ra-en, và toàn thể đại hội này sẽ biết rằng không phải nhờ gươm, nhờ giáo mà ĐỨC CHÚA ban chiến thắng, vì chiến đấu là việc của ĐỨC CHÚA và Người sẽ trao chúng mày vào tay chúng tao! "

Khi tên Phi-li-tinh bắt đầu xông lên và đến gần để đương đầu với Đa-vít, thì Đa-vít vội vàng chạy từ trận tuyến ra để đương đầu với tên Phi-li-tinh. Đa-vít thọc tay vào bị, rút từ đó ra một hòn đá, rồi dùng dây phóng mà ném trúng vào trán tên Phi-li-tinh. Hòn đá cắm sâu vào trán, khiến nó ngã sấp mặt xuống đất. Thế là Đa-vít thắng tên Phi-li-tinh nhờ dây phóng và hòn đá. Cậu hạ tên Phi-li-tinh và giết nó. Nhưng trong tay Đa-vít không có gươm. Đa-vít chạy lại, đứng trên xác tên Phi-li-tinh, lấy gươm của nó, rút khỏi bao, kết liễu đời nó và dùng gươm chặt đầu nó. (1Sm  17,32-33.37.40-51)

Đức Giê-su lại vào hội đường. Ở đó có một người bị bại tay. Họ rình xem Đức Giê-su có chữa người ấy ngày sa-bát không, để tố cáo Người. Đức Giê-su bảo người bại tay: "Anh trỗi dậy, ra giữa đây! " Rồi Người nói với họ: "Ngày sa-bát, được phép làm điều lành hay điều dữ, cứu mạng người hay giết đi? " Nhưng họ làm thinh. Đức Giê-su giận dữ rảo mắt nhìn họ, buồn khổ vì lòng họ chai đá. Người bảo anh bại tay: "Anh giơ tay ra! " Người ấy giơ ra, và tay liền trở lại bình thường. Ra khỏi đó, nhóm Pha-ri-sêu lập tức bàn tính với phe Hê-rô-đê, để tìm cách giết Đức Giê-su.  (Mc 3, 1-6)
Suy niệm: 
Bài Tin Mừng hôm nay là cao điểm của năm cuộc tranh luận giữa Đức Giêsu với các Kinh sư hay người Pharisêu (Mc 2, 1-3, 6). Đó là các cuộc tranh luận về quyền tha tội của Đức Giêsu, về chuyện Ngài ăn uống với người thu thuế, chuyện môn đệ không ăn chay, chuyện môn đệ bứt lúa ngày Sabát, và cuối cùng là chuyện Ngài chữa bệnh.
Trong Hội đường, vào một ngày Sabát, một người có bàn tay bị teo đi dự lễ. Các người Pharisêu rình xem Đức Giêsu có chữa cho anh ấy không. để có cớ tố cáo Ngài. Đức Giêsu chủ động đưa âm mưu của họ ra ánh sáng. Ngài muốn công khai hóa và chính thức hóa việc làm của mình, bởi vậy Ngài mới nói với người bị tật rằng: “Anh hãy trỗi dậy ra giữa đây!” Như thế mọi người trong Hội đường đều thấy được anh. Rồi Ngài đặt câu hỏi với các người đang rình rập Ngài về điều được phép làm trong ngày Sabát: được làm điều tốt hay điều xấu, cứu sống hay giết chết? Câu trả lời tưởng như quá rõ ràng, nhưng ta nên nhớ rằng chữa bệnh ngày Sabát bị coi như lao động. Chỉ được chữa bệnh ngày Sabát khi đó là một bệnh nguy tử.
Anh bại tay không phải là người lâm cơn bệnh nguy tử. Nếu hoãn lại đến ngày mai mới chữa anh, thì có vẻ cũng chẳng sao. Nhưng Đức Giêsu đã không chấp nhận sự trì hoãn này. Đối với Ngài, làm điều tốt là chữa ngay cho anh. Ngài không đợi anh ấy gần chết mới cứu sống. Cứu sống là cho con người được sống hạnh phúc dồi dào hơn. Một bàn tay héo khô, teo tóp, bại liệt, một bàn tay đàn ông chẳng còn làm việc được, chẳng còn tự phục vụ được, một bàn tay đã chịu tật nguyền như thế từ bao giờ, theo Đức Giêsu, bàn tay ấy phải được chữa lành ngay khi có thể. “Hãy giơ tay ra!” Người ấy đã giơ tay ra và tay anh trở lại bình thường. Giơ tay ra là điều trước kia anh mong muốn mà không làm được. Bây giờ anh có thể giơ tay để nắm lấy một bàn tay khác, và cảm được sự ấm áp chân thành của tình bạn. Có bao nhiêu bàn tay, dù không bại liệt, nhưng chẳng bao giờ bình thường vì chẳng bao giờ dám đưa ra để trao và để nhận, để nắm và để buông.
Trước sự thinh lặng chai đá của các kẻ chống đối, Đức Giêsu vừa giận vừa buồn (c.5). Ngài chấp nhận trả giá cho quyết định của mình. Ngài đã chữa bệnh chỉ bằng một lời nói, chứ không bằng đụng chạm. Thế nên theo Luật Môsê, Ngài vẫn không bị coi là đã vi phạm ngày Sabát.

Cầu nguyện: 
Lạy Chúa, lúc đầu chúng con chỉ muốn cầm tay nhau để làm thành một vòng tròn khép kín. Sau đó chúng con hiểu rằng cần phải buông tay nhau để nhận những người bạn mới, để vòng tròn được mở rộng đến vô cùng và trái tim được lớn lên mãi. Lạy Chúa, chúng con biết rằng cần phải nối vòng tay lớn xuyên qua các đại dương và lục địa. Vòng tay người nối với người, vòng tay con người nối với Tạo Hóa. Chúng con thích Chúa đứng chung một vòng tròn với tất cả loài người chúng con, nắm lấy tay chúng con và đưa chúng con lên cao. Ước gì việc Chúa giang tay trên thập giá giúp chúng con biết cầm lấy tay nhau và nhận nhau là anh em.
Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ

KINH CẦU CHO HIỆP NHẤT
(Đức Giáo Hoàng Phaolô VI biên soạn)
Lạy Chúa Giêsu, trước ngày chịu chết vì chúng con,  Chúa đã nguyện cầu  cho các Tông đồ và tất cả mọi người  được liên kết với nhau nên một,  như Con ở trong Cha và như Cha ở trong Con.
Xin cho chúng con cảm thấy xót xa đau buồn  về những thất tín, chia rẽ nơi chúng con.
Xin cho chúng con biết thẳng thắn nhìn nhận,  và có lòng cam đảm để khai trừ mọi lãnh đạm,  lòng nghi ngờ và tính đố kỵ tiềm ẩn nơi chúng con.
Xin cho chúng con được gặp nhau trong Chúa  hầu cho tâm hồn và môi miệng chúng con  luôn vang lên lời nguyện cầu hiệp nhất như lòng Chúa ước ao.
Lạy Thiên Chúa Tình Yêu hoàn hảo, xin giúp chúng con tìm thấy nơi Chúa  con đường dẫn đưa đến Hiệp Nhất trong đức Vâng Phục,  đến Yêu Thương và Sự Thật. Amen.
(nguồn: gxdaminh.net)