Tới ngày mãn nguyệt khai hoa, bà Ê-li-sa-bét sinh hạ một con trai. Nghe
biết Chúa đã quá thương bà như vậy, láng giềng và thân thích đều chia vui với
bà.
Khi con trẻ được tám ngày, họ đến làm phép cắt bì, và tính lấy tên cha là
Da-ca-ri-a mà đặt cho em. Nhưng bà mẹ lên tiếng nói: "Không, phải đặt tên
cháu là Gio-an." Họ bảo bà: "Trong họ hàng của bà, chẳng ai có tên
như vậy cả." Rồi họ làm hiệu hỏi người cha, xem ông muốn đặt tên cho em bé
là gì. Ông xin một tấm bảng nhỏ và viết: "Tên cháu là Gio-an." Ai nấy
đều bỡ ngỡ. Ngay lúc ấy, miệng lưỡi ông lại mở ra, ông nói được, và chúc tụng
Thiên Chúa. Láng giềng ai nấy đều kinh sợ. Và các sự việc ấy được đồn ra khắp
miền núi Giu-đê. Ai nghe cũng để tâm suy nghĩ và tự hỏi: "Đứa trẻ này rồi
ra sẽ thế nào đây? " Và quả thật, có bàn tay Chúa phù hộ em.
Cậu bé càng lớn lên
thì tinh thần càng vững mạnh. Cậu sống trong hoang địa cho đến ngày ra mắt dân
Ít-ra-en. (Lc 1,57-66.80)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét