Khi Đức Giê-su vào thành Ca-phác-na-um,
có một viên đại đội trưởng đến gặp Người và nài xin: "Thưa Ngài, tên đầy
tớ của tôi bị tê bại nằm liệt ở nhà, đau đớn lắm." Người nói: "Chính
tôi sẽ đến chữa nó." Viên đại đội trưởng đáp: "Thưa Ngài, tôi chẳng
đáng Ngài vào nhà tôi, nhưng xin Ngài chỉ nói một lời là đầy tớ tôi được khỏi
bệnh. Vì tôi đây, tuy dưới quyền kẻ khác, tôi cũng có lính tráng dưới quyền
tôi. Tôi bảo người này: "Đi! ", là nó đi, bảo người kia: "Đến!
", là nó đến, và bảo người nô lệ của tôi: "Làm cái này! ", là nó
làm." Nghe vậy, Đức Giê-su ngạc nhiên và nói với những kẻ theo Người rằng:
"Tôi bảo thật các ông: tôi không thấy một người Ít-ra-en nào có lòng tin
như thế. Tôi nói cho các ông hay: Từ phương đông phương tây, nhiều người sẽ đến
dự tiệc cùng các tổ phụ Áp-ra-ham, I-xa-ác và Gia-cóp trong Nước Trời. Nhưng
con cái Nước Trời thì sẽ bị quăng ra chỗ tối tăm bên ngoài, ở đó người ta sẽ
phải khóc lóc nghiến răng." Rồi Đức Giê-su nói với viên đại đội trưởng
rằng: "Ông cứ về đi! Ông tin thế nào thì được như vậy! " Và ngay giờ
đó, người đầy tớ được khỏi bệnh.
Đức Giê-su đến nhà ông Phê-rô, thấy bà
mẹ vợ ông đang nằm liệt và lên cơn sốt. Người đụng vào tay bà, cơn sốt dứt ngay
và bà chỗi dậy phục vụ Người.
Chiều đến, người ta đem nhiều kẻ bị quỷ
ám tới gặp Đức Giê-su. Người nói một lời là trừ được các thần dữ và Người chữa
lành mọi kẻ ốm đau, để ứng nghiệm lời ngôn sứ I-sai-a: Người đã mang lấy các
tật nguyền của ta và gánh lấy các bệnh hoạn của ta.
(Mt 8,5-17)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét