Có một người trong các kinh
sư đã nghe Đức Giê-su và những người thuộc nhóm Xa-đốc tranh luận với nhau. Thấy
Đức Giê-su đối đáp hay, ông đến gần Người và hỏi: "Thưa Thầy, trong mọi điều
răn, điều răn nào đứng đầu? " Đức Giê-su trả lời: "Điều răn đứng đầu
là: Nghe đây, hỡi Ít-ra-en, Đức Chúa, Thiên Chúa chúng ta, là Đức Chúa duy nhất.
Ngươi phải yêu mến Đức Chúa, Thiên Chúa của ngươi, hết lòng, hết linh hồn, hết
trí khôn và hết sức lực ngươi. Điều răn thứ hai là: Ngươi phải yêu người thân cận
như chính mình. Chẳng có điều răn nào khác lớn hơn các điều răn đó." Ông
kinh sư nói với Đức Giê-su: "Thưa Thầy, hay lắm, Thầy nói rất đúng. Thiên
Chúa là Đấng duy nhất, ngoài Người ra không có Đấng nào khác. Yêu mến Thiên
Chúa hết lòng, hết trí khôn, hết sức lực, và yêu người thân cận như chính mình,
là điều quý hơn mọi lễ toàn thiêu và hy lễ." Đức Giê-su thấy ông ta trả lời
khôn ngoan như vậy, thì bảo: "Ông không còn xa Nước Thiên Chúa đâu! "
Sau đó, không ai dám chất vấn Người nữa. (Mc 12, 28-34)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét