Đức Giê-su xuống thuyền, lại trở sang bờ bên kia. Một đám rất đông tụ lại quanh Người. Lúc đó, Người đang ở trên bờ Biển Hồ. Có một ông trưởng hội đường tên là Gia-ia đi tới. Vừa thấy Đức Giê-su, ông ta sụp xuống dưới chân Người, và khẩn khoản nài xin: "Con bé nhà tôi gần chết rồi. Xin Ngài đến đặt tay lên cháu, để nó được cứu thoát và được sống." Người liền ra đi với ông. Một đám rất đông đi theo và chen lấn Người.
Có một bà kia bị băng huyết đã mười hai năm, bao phen khổ sở vì chạy thầy chạy thuốc đã nhiều đến tán gia bại sản, mà vẫn tiền mất tật mang, lại còn thêm nặng là khác. Được nghe đồn về Đức Giê-su, bà lách qua đám đông, tiến đến phía sau Người, và sờ vào áo của Người. Vì bà tự nhủ: "Tôi mà sờ được vào áo Người thôi, là sẽ được cứu." Tức khắc, máu cầm lại, và bà cảm thấy trong mình đã được khỏi bệnh. Ngay lúc đó, Đức Giê-su thấy có một năng lực tự nơi mình phát ra, Người liền quay lại giữa đám đông mà hỏi: "Ai đã sờ vào áo tôi? " Các môn đệ thưa: "Thầy coi, đám đông chen lấn Thầy như thế mà Thầy còn hỏi: ÀAi đã sờ vào tôi? " Đức Giê-su ngó quanh để nhìn người phụ nữ đã làm điều đó. Bà này sợ phát run lên, vì biết cái gì đã xảy đến cho mình. Bà đến phủ phục trước mặt Người, và nói hết sự thật với Người. Người nói với bà ta: "Này con, lòng tin của con đã cứu chữa con. Con hãy về bình an và khỏi hẳn bệnh."
Đức Giê-su còn đang nói, thì có mấy người từ nhà ông trưởng hội đường đến bảo: "Con gái ông chết rồi, làm phiền Thầy chi nữa? " Nhưng Đức Giê-su nghe được câu nói đó, liền bảo ông trưởng hội đường: "Ông đừng sợ, chỉ cần tin thôi." Rồi Người không cho ai đi theo mình, trừ ông Phê-rô, ông Gia-cô-bê và em ông này là ông Gio-an.
Có một bà kia bị băng huyết đã mười hai năm, bao phen khổ sở vì chạy thầy chạy thuốc đã nhiều đến tán gia bại sản, mà vẫn tiền mất tật mang, lại còn thêm nặng là khác. Được nghe đồn về Đức Giê-su, bà lách qua đám đông, tiến đến phía sau Người, và sờ vào áo của Người. Vì bà tự nhủ: "Tôi mà sờ được vào áo Người thôi, là sẽ được cứu." Tức khắc, máu cầm lại, và bà cảm thấy trong mình đã được khỏi bệnh. Ngay lúc đó, Đức Giê-su thấy có một năng lực tự nơi mình phát ra, Người liền quay lại giữa đám đông mà hỏi: "Ai đã sờ vào áo tôi? " Các môn đệ thưa: "Thầy coi, đám đông chen lấn Thầy như thế mà Thầy còn hỏi: ÀAi đã sờ vào tôi? " Đức Giê-su ngó quanh để nhìn người phụ nữ đã làm điều đó. Bà này sợ phát run lên, vì biết cái gì đã xảy đến cho mình. Bà đến phủ phục trước mặt Người, và nói hết sự thật với Người. Người nói với bà ta: "Này con, lòng tin của con đã cứu chữa con. Con hãy về bình an và khỏi hẳn bệnh."
Đức Giê-su còn đang nói, thì có mấy người từ nhà ông trưởng hội đường đến bảo: "Con gái ông chết rồi, làm phiền Thầy chi nữa? " Nhưng Đức Giê-su nghe được câu nói đó, liền bảo ông trưởng hội đường: "Ông đừng sợ, chỉ cần tin thôi." Rồi Người không cho ai đi theo mình, trừ ông Phê-rô, ông Gia-cô-bê và em ông này là ông Gio-an.
Các ngài đến nhà ông trưởng hội đường. Đức Giê-su thấy người ta khóc lóc, kêu la ầm ĩ. Người bước vào nhà và bảo họ: "Sao lại náo động và khóc lóc như vậy? Đứa bé có chết đâu, nó ngủ đấy! " Họ chế nhạo Người. Nhưng Người bắt họ ra ngoài hết, rồi dẫn cha mẹ đứa trẻ và những kẻ cùng đi với Người, vào nơi nó đang nằm. Người cầm lấy tay nó và nói: "Ta-li-tha kum", nghĩa là: "Này bé, Thầy truyền cho con: trỗi dậy đi! " Lập tức con bé đứng dậy và đi lại được, vì nó đã mười hai tuổi. Và lập tức, người ta kinh ngạc sững sờ. Đức Giê-su nghiêm cấm họ không được để một ai biết việc ấy, và bảo họ cho con bé ăn. (Mc 5,21- 43)
Vậy những ai đang tuyệt vọng về cuộc sống, liệu có vượt mọi rào cản bởi công ăn việc làm, hoặc vượt mọi tận hưởng thú vui trên đời như Adam Evà – chỉ còn một trái cấm cũng đòi ăn !? – để bắt chước Đức Tin sống động của người phụ nữ mất máu, cũng như của ông Giairô, trưởng hội đường, mà mau mắn đến Nhà Chúa đón nhận Lời hằng sống, và được Chúa Giêsu ôm lấy khi rước Lễ, vì chỉ có thế mới được sống hạnh phúc sung mãn đời đời, nhờ Đức Giêsu đã vâng phục Chúa Cha, hiến mạng sống cứu loài người thuộc dòng giống Adam, Eva phản bội Thiên Chúa. Tình thương của Chúa Giêsu dành cho loài người tuyệt vời như thế, quả thật trổi vượt xa tình thương của vua Đavid dành cho Absalon, đứa con bất hiếu, lộng quyền, đòi lấy mạng cha để tiếm ngôi vua. Absalon sống thất đức như thế, nên không được ai thương xót, cụ thể khi Absalon đang cưỡi con la phóng qua lùm cây, thì búi tóc của hắn đã quấn vào cành cây treo hắn lủng lẳng giữa trời, còn con la thì chạy mất ! Tướng Giôáp chỉ huy quân đội của vua Đavid đã dùng cây giáo ba chĩa phóng thẳng vào tim hắn kết liễu đời đứa con phản loạn ! Người ta đưa tin ấy về cho vua Đavid, thay vì ông mừng, thì ông lại òa lên khóc : “Absalon, Absalon con ơi, phải chi cha chết thay cho con !” (2 Sm 19,1 : Bài đọc năm chẵn). Ông Đavid chỉ ước mong được chết thay cho con, mà ông chưa chết ; trái lại, Đức Giêsu thực sự chết cho loài người tội lỗi, để họ được sống. Thực vậy sau khi Đức Giêsu bị giết, Ngài đã sống lại trở thành Bánh Hằng Sống nuôi tất cả những ai biết sám hối tội mình và xin được ăn Ngài,và Đức Giêsu đã ra lệnh cho cha mẹ đứa bé : “Hãy cho em bé ăn”, đó là dấu chỉ Ngài ra lệnh cho các chủ chăn trong Hội Thánh, cho những bậc cha mẹ phải cho con cái mình ăn Bánh Trường Sinh tức là dự tiệc Thánh Thể, mới thực sự làm tròn sứ mệnh nuôi con, vươn đến sự sống đời đời. Bởi vì “Đức Giêsu đã mang lấy các tật nguyền của chúng ta và gánh lấy các bệnh hoạn của chúng ta” (Mt 8,17 : Tung Hô Tin Mừng), “lạy Chúa, người tìm Chúa sẽ dâng lời ca” (Tv 22/21, 27b : ĐC năm lẻ). Ngài “bảo toàn sinh mạng con người đối với những ai trung hiếu với Ngài. Lạy Chúa xin lắng tai và đáp lời chúng con”(Tv 86/85, 1-2 : ĐC năm chẵn ).
THUỘC LÒNG
Người ta được lành mạnh không phải nhờ cỏ nọ hay thuốc kia, nhưng nhờ Lời Chúa chữa họ khỏi mọi tật nguyền (Kn 16,12).
(Sưu tầm)
Linh mục GIUSE ĐINH QUANG THỊNH
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét